Tiếng nổ lớn lập tức làm kinh động đến Lâm Chính đang ở trong Long Cung.
Anh nhíu mày, đứng phắt dậy nhìn ngó xung quanh. Lúc này anh đã đến tầng thứ ba.
Do quen thuộc với cơ quan ở đây, nên Lâm Chính đi không chút trở ngại.
Nhưng anh biết, các cửa ải khảo nghiệm trong Long Cung không thể ngăn được người của Long tộc.
Bọn họ có long lực, chắc chắn thế như chẻ tre, những thứ trong Long Cung thừa sức để đối phó với người dưới Võ Thần chứ không thể ngăn cản long lực.
Lâm Chính lo lắng cánh cửa Long Cung không thể ngăn cản người của Long tộc, nhưng anh nghĩ ít nhất có thể cầm cự một hai ngày. Nhưng không ngờ chưa đến nửa ngày, đám người này đã phá được cửa.
"Xem ra mình đã coi thường người của Long tộc rồi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
"Thằng khốn... Mày... không thoát được đâu... Bọn họ đuổi kịp rồi... Tao nói cho mày biết, dù mày có chạy đến chân trời góc biển cũng vô ích, Long tộc trước giờ có thù tất báo, huống hồ mày còn bắt em trai nuôi của
Long Tử, Long tộc sẽ không bỏ qua cho mày đâu..."
Long Thăng gãy hết tay chân nằm ở dưới đất, khó nhọc kêu lên, ý đồ khuyên nhủ Lâm Chính. Nhưng vô ích.
"Anh không cần lãng phí nước bọt đâu, nếu tôi đã lựa chọn ra tay, thì sẽ không bị vài ba câu nói của anh dọa dẫm, tôi biết Long tộc có thực lực như thế nào".
Lâm Chính vừa mân mê cơ quan trước mặt vừa nói, không thèm liếc Long Thăng lấy một cái.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816491/chuong-5714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.