Lâm Chính dừng tay, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm đối phương.
Chỉ thấy ánh mắt đối phương dao động, hàm răn: nghiến chặt, im lặng một lúc lâu mới lạnh lùng quát: “Trả người này lại cho mày, mau đưa người của tao qua đây!"
"Được rồi, vậy hai bên thả người cùng lúc”. Lâm Chính bình tĩnh nói. “Được!”
Lăng Sương khẽ quát, cởi vòng sắt quanh cổ Lang Gia, sau đó đá vào lưng anh ta.
Lang Gia lảo đảo mấy bước về phía trước rồi ngã, sau đó lại lồm cồm bò dậy.
“Đại ca, mau lại đây!” Lâm Chính quát.
Đôi mắt vô thần của Lang Gia thấy Lâm Chính đứng đó mới lại thắp lên tia sáng hy vọng.
“Người anh em..."
Anh ta lẩm bẩm, sau đó chậm rãi đứng dậy đi vê phía Lâm Chính.
"Sao vẫn chưa chịu thả người?"
Lăng Sương lạnh lùng quát. Lâm Chính liếc nhìn người đàn ông.
Người đàn ông lập tức tuyệt vọng liều mạng lao về phía Lăng Sương.
Nhưng ngay lúc đi qua Lang Gia, người đàn ông bất ngờ giơ chân lên, đá mạnh vào đầu Lang Gia.
BụpI
Đầu Lang Gia lập tức bị đá vào một vết lõm lớn, miệng ọc máu, cơ thể tựa như diều đứt dây ngã về phía Lâm Chính.
Bịch!
Cơ thể Lang Gia nặng nề ngã xuống đất, lăn nhiều lần rồi bất tỉnh, không biết còn sống hay đã chết.
"Khốn kiếp!"
“Đồ chó má”
Mấy người Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng nổi giận, cầm kiếm lao tới.
"Đúng là không biết điều, bắt hết bọn chúng cho tao, nhớ kỹ, phải bắt sống, tao sẽ biến bọn này thành thuốc chó, biến hết bọn chúng thành thuốc!"
Lăng Sương thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816460/chuong-5683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.