Cái cớ này rất tàn nhẫn, nhưng nghĩ kỹ lại cũng có lý.
Ủy lực của cấm thuật này có hiệu quả với Trấn Ngục Võ Thần, nếu đã có hiệu quả, đương nhiên phải duy trì cấm thuật.
Cấm thuật này lại dựa vào máu thịt mới có thể duy trì, theo cách nghĩ của Mộ Dung Tùng, sự hi sinh như thế là rất cần thiết. Nếu không giết chết được Trấn Ngục Võ 'Thần, một trăm linh tám người lúc trước sẽ hi sinh vô ích.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần đâu dễ bị vây giết như vậy? Lúc này Trấn Ngục Võ Thần đã giải phóng toàn bộ sức mạnh, điên cuồng đánh giết.
Trận pháp máu thịt không ngừng dao động.
Dù Mộ Dung Tùng hội tụ tất cả sức mạnh trên người 'Trấn Ngục Võ Thần cũng vô ích.
Lâm Chính rõ ràng dễ chịu hơn.
Mộ Dung Tùng dùng hết tất cả sức mạnh trận pháp lên Trấn Ngục Võ Thần, anh hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì.
Nhân lúc hai người còn đang giằng co, Lâm Chính khoanh chân ngồi xuống, yên tĩnh điều hòa độc trên người.
Đối diện với sự tấn công điên cuồng của Trấn Ngục Võ Thần, trận pháp máu thịt khó mà chống đỡ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, trận pháp bị phá cũng là chuyện sớm muộn.
“Đông Thành! Lưu Thiên Vũ... Các cậu qua đây!”. Mộ Dung Tùng hét lên.
Bọn họ nghe gọi sợ hãi lùi lại, kinh hoàng nhìn Mộ Dung Tùng.
“Chủ tịch... Tôi... Chúng tôi...
“Mau lên chút!”.
Mộ Dung Tùng vô cùng sốt ruột, nói: “Chẳng lẽ các người không muốn hi sinh cho tòa nhà treo thưởng, định làm trái mệnh lệnh của tôi?”.
“Nhưng... Chủ tịch....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816397/chuong-5620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.