Sau khi rời khỏi tầng thượng Lâm Chính không trở lại phòng bế quan. Thay vào đó, anh ngồi trên ghế ở sảnh tầng một, nhắm mắt lại nghỉ ngơi như đang chờ đợi điều gì đó.
"Cậu Lâm, sao cậu lại ở đây?"
Lúc này, Đào Thành vừa mới vội vàng từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Lâm Chính, không khỏi kinh ngạc. Ông
†a nhanh chóng đến gần để hỏi thăm.
"Không có hứng thú tu luyện, ra chỗ này hít thở một chút”.
Lâm Chính liếc mắt nhìn Đào Thành, mở miệng nói: "Quản lý Đào muốn đi đâu sao?"
"Tôi vừa nhận được nhiệm vụ phải dẫn đội ra ngoài một chuyến”.
Đào Thành nhìn thời gian, tỏ vẻ áy náy nói: "Cậu Lâm, tôi có việc quan trọng cần phải xử lý, không thể ở lại lâu được”.
"Không sao đầu, đi đi”.
“Tạm biệt!”
Nói xong, Đào Thành vội vã rời đi.
Lâm Chính nhìn bóng dáng Đào Thành rời đi, đôi mắt hơi nheo lại, dường như đã mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Anh Lâm!" Ngay lúc này này, Mị Mộng cũng đi xuống cầu thang.
Thế gia Huyết Đao đều thuê phòng ở tầng hai, bởi vậy người của thế gia Huyết Đao rất ít khi đi xuống tầng hầm.
“Anh Lâm, đúng lúc tôi muốn tìm anh, sao anh lại ngồi ở đại sảnh thế?"
Mị Mộng vội vàng đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng.
"Có chuyện gì thế?" Lâm Chính tò mò hỏi.
Mị Mộng nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: "Vừa rồi người của thế gia Huyêt Đao bọn tôi đến báo, tòa nhà treo thưởng đã điều động nhân viên các phòng ban, mọi người đều đã đến kho vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816366/chuong-5589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.