Vút! Tiếng xé gió vang lên.
Chỉ thấy Trấn Ngục Võ Thần mạnh mẽ dừng lại trên một đỉnh núi hoang.
Ông ta rít gào một tiếng phẫn nộ, cách không khí tát vào ngọn núi đối diện mình.
Ầm ầm! Đỉnh núi đối diện nổ tung ngay tức khắc, hóa thành đá vụn bay tán loạn, bụi đất mịt mù, đất núi rung chuyển, ngay cả tầng nham thạch cũng lắc lư.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần vẫn không bỏ qua, cánh †ay tiếp tục múa may.
Bùm bùm bùm bùm bùm...
Sức mạnh hủy diệt trời đất thoải mái phá tan ngọn núi hoang đó.
Hết một lượt, Trấn Ngục Võ Thần mới ngừng lại. “Hết giận chưa?”
Tiếu Thiên Võ Thần đi tới, lạnh nhạt lên tiếng.
“Hết giận? Hừ, ông cảm thấy chút chuyện này là có thể dễ dàng hết giận được à? Gần trăm năm nay Võ Thần tôi đây chưa bao giờ bị người ta khiêu khích như vậy, không giết được tên Lâm Chính kia, Võ Thần này thề không bỏ qual”
Trấn Ngục Võ Thần gâm nhẹ, sau đó trừng mắt nhìn Tiếu Thiên Võ Thần đầy phẫn nộ: “Nói cho tôi nghe, vì sao ông ngăn cản tôi? Tôi muốn giết thằng nhóc đó ngay trước mặt mọi người!”
“Ông không giết được hắn! Người kia đã lên tiếng rồi, ông cho rằng người của tòa nhà treo thưởng sẽ trơ mắt nhìn ông ra tay à?”
Tiếu Thiên Võ Thần lắc đầu: “Nếu vị kia ra mặt, kết hợp với sức mạnh của toàn bộ tòa nhà treo thưởng, chúng ta không làm gì được thằng nhóc kia, hơn nữa còn có hại, thực lực của người kia, chắc là ông cũng hiểu nhỉ?”
Trấn Ngục Võ Thần nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816362/chuong-5585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.