Mọi người nghe thấy giọng nói này đều cảm thấy linh hồn run rẩy.
Ám Minh Nguyệt vội vàng dập đầu nói: “ẩm báo Trấn Ngục Võ Thần đại nhân! Thương Lan, Thái Thiên đã chết, bố tôi... bố tôi cũng đã qua đời..."
“Bố?”
Trấn Ngục Võ Thần lạnh lùng nhìn Ám Minh Nguyệt: “Gô là ai?”
“Báo cáo đại nhân, tôi là Ám Minh Nguyệt, con gái của Ám Thiên Võ Thần...”
Ám Minh Nguyệt khế nói, giọng nói hơi nghẹn ngào.
“Thì ra là vậy”.
Trấn Ngục Võ Thần gật đầu: “Tôi nhớ quả thật Ám Thiên có một đứa con gái, không ngờ đã lớn như vậy, đúng là thời gian thấm thoắt thoi đưa, cảnh còn người mất, tôi chỉ mới bế quan mười năm, vừa mới xuất quan mà ba vị Võ Thần đã không còn...”
Nói đến đây, Trấn Ngục Võ Thần liếc nhìn mọi người: “Sao bọn họ lại chết?”
“Chém giết lẫn nhau, sau đó bị chúng tôi tiêu diệt”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thật sao? Xem ra bọn họ không hề có ý thức đề phòng, chỉ có thể nói là tự mình chuốc lấy!”
Trấn Ngục Võ Thần lắc đầu, bình tĩnh nói: “Vậy thi thể và truyền thừa của bọn họ đâu?”
Vừa dứt lời, hô hấp của mọi người trở nên căng cứng.
“Đầu bị người tên Diệp Viêm lấy mất rồi!”
Lúc này, Huyền Thông đột nhiên hét lên.
“Diệp Viêm?”
Trấn Ngục Võ Thần cau mày: "Đó là ai?"
“Báo cáo Trấn Ngục Võ Thần đại nhân, Diệp Viêm là đệ tử của bố tôi, bố tôi coi anh ta như con, muốn để lại toàn bộ truyền thừa cho anh ta, nhưng anh ta lòng lang dạ sói, thèm muốn máu thịt của bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816334/chuong-5557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.