“Người anh eml Cậu về rồi à?” Dưới chân núi Bất Ước, đám người Lang Gia nhìn thấy Lâm Chính đi tới, lập tức vui mừng, vội vàng bước qua.
Khi nhìn thấy Ám Minh Nguyệt đi theo sau Lâm Chính, đều cực kì hoảng sợ.
“Ám Minh Nguyệt?”
“Giết cô ta đi!"
Mấy người lập tức rút kiếm ra.
“Đừng ra tay!”
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Động tác của Lang Gia ngừng lại, tò mò nhìn Lâm Chính, mở miệng hỏi: “Người anh em, không phải cậu bắt giữ cô ta rồi chứ?”
“Ám Thiên Võ Thần đã truyền dạy kiến thức cả đời cho tôi, tôi đã tính toán với ông ta xong xuôi rồi, mặc dù Ám Minh Nguyệt làm nhiều chuyện ác, nhưng cũng không phải là không thể tha thứ!”
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Trong lòng Lang Gia tức giận, nhưng Lâm Chính đã nói vậy rồi, anh ta cũng không tiện phát tác.
Huống chỉ lúc trước ở Long Cung, người tàn sát anh em của anh ta là Diệp Viêm, cho dù Ám Minh Nguyệt là đồng lõa, nhưng Ám Minh Nguyệt cũng chẳng có thực lực giết bọn họ.
Lúc này, Ám Minh Nguyệt đi lên trước, khom lưng thật sâu với nhóm người Lang Gia.
“Các vị đại nhân, Minh Nguyệt biết mình nghiệp chướng nặng nề, không thể tha thứ, các vị đại nhân muốn đánh muốn phạt, Minh Nguyệt xin chịu, bây giờ tôi và các vị ở cùng một chiến tuyến, Diệp Viêm hại chết bố tôi, tôi bằng lòng trợ giúp các vị một tay, cùng giết Diệp Viêm!”
Vừa dứt lời, hô hấp của mọi người đều run rẩy.
“Cái gì? Ám Thiên Võ Thần đã chết ư?”
Lang Gia khó tin.
“Diệp Viêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816332/chuong-5555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.