Chân núi Bất Ước yên tĩnh đến lạ thường.
Mọi người vẫn đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
Thương Lan Võ Thần cũng không ngoại lệ.
Khuôn mặt của ông ta vẫn bình tĩnh, lặng lẽ quan sát đỉnh núi.
Lúc này, đỉnh núi Bất Ước vô cùng bằng phẳng. Đá Kình Thiên cao chót vót kia đã không thấy đâu.
Điều khiến ông ta bối rối là phần bị vỡ của Đá Kình Thiên có vẻ không đồng đều và lởm chởm.
Hơn nữa, toàn bộ Đá Kình Thiên đang trong trạng thái bị nổ tung.
Toàn bộ tảng đá đã vỡ thành vô số mảnh lớn nhỏ rải rác khắp núi Bất Ước.
Chỉ một thanh kiếm thì không bao giờ có thể gây ra hiệu ứng như vậy.
Chẳng lế người này dùng nắm đấm đập nát nó? Không đời nào!
Người này cùng lắm chỉ là một Lục Địa Thần Tiên nhỏ bé, đâu thể sở hữu khả năng như vậy?
Nhưng nếu không phải dùng nắm đấm, vậy thì mánh khóe là gì? Anh thậm chí còn chẳng cần một thần binh lợi khí như Tuyệt Thế Tà Kiếm, chẳng lẽ người này còn có con át chủ bài khác?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Thương Lan Võ Thần hơi căng thẳng, trong mắt cũng gợn lên vẻ e dè.
"Thương Lan đại nhân, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao, không biết còn có căn dặn gì nữa không ạ?
Lâm Chính tiến lên, ôm quyền mỉm cười.
"Kỹ thuật của Lâm đại nhân thật ấn tượng, không ngờ cậu chỉ cần dùng một chiêu lại có thể đánh nát đá Kình Thiên, hơn nữa trông cậu đang có tinh thần rất tốt, như thể không cần tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816290/chuong-5513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.