"Hử?".
Đám người đang định vào thành bỗng khựng lại, ngoảnh đầu nhìn.
Lệnh Hồ Vũ cũng liếc mắt sang, dù cho gương mặt không có cảm xúc gì.
"Là Thương Lan Hùng đại nhân?”".
Có người nhận ra thân phận của người đuổi theo, vội kêu lên.
Thương Lan Hùng? Người của Thương Lan Võ Thần? Thế gia Lệnh Hồ đâu dám chậm trễ, lập tức quỳ xuống hành lễ.
"Bái kiến Thương Lan Hùng đại nhân!". Tiếng hô vang lên.
Ánh mắt Lệnh Hồ Vũ chợt động, tuy rất muốn phớt lờ, nhưng vẫn phải cản răng đi tới.
"Bái kiến... Hùng đại nhân!".
"Cậu Vũ vẫn ổn chứ?".
Thương Lan Hùng liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Vũ, thấy hắn chán chường ủ rũ thì không khỏi nhíu mày.
"Tôi... tôi không có gì đáng ngại, Hùng đại nhân, sao ông lại đến đây? Có chuyện gì sao?".
Lệnh Hồ Vũ bình thản hỏi. "Sư phụ cậu bảo tôi đến dặn cậu một câu".
Thương Lan Hùng bình tĩnh nói: "Sư phụ cậu nói tên họ Lâm kia không dễ đối phó, ông ấy sợ cậu tự ý ra tay với cậu ta, nên bảo tôi nhắc nhở cậu tuyệt đối không được mạo hiểm ra tay với cậu ta, rõ chưa?".
Câu này không nói còn đỡ, vừa nói xong Lệnh Hồ Vũ liền bùng nổ.
Hắn nghiến chặt răng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chäm Thương Lan Hùng, sẵng giọng đáp: "Tại sao? Rõ ràng sư phụ là Võ Thần, là một trong bảy người mạnh nhất ở long mạch dưới lòng đất, tại sao phải khách khí với anh ta như vậy? Chẳng phải Võ Thần nên có tai mắt thông thiên, muốn giết ai thì giết sao?".
"Sư phụ cậu muốn đối phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816255/chuong-5478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.