Lệnh Hồ Thắng duỗi bàn tay thô to mập mạp ra, thẳng tay chụp vào Mị Mộng.
Động tác của gã rất chậm chạp, trông có vẻ không có chút đe dọa nào.
Mị Mộng lạnh lùng hừ một tiếng, giơ thanh huyết đao lên chém tới.
Leng keng! Một nhát huyết đao sượt qua.
Nhưng khi vừa chém trúng bàn tay Lệnh Hồ Thắng... Keng!
Lưỡi đao phát ra tiếng kêu giòn giã, sau đó cả thanh huyết đao văng ra ngoài...
Mị Mộng không thể cầm chặt thanh huyết đao, cơ thể mềm mại liên tục lùi về phía sau, đến khi đứng vững, bàn tay kia đã duỗi tới.
Cô ta sợ đến mức tái mặt, vội vàng lùi lại phía sau, cuối cùng cũng tránh được bàn tay đó.
“Sao có thể chứ?” Khuôn mặt Mị Mộng đầy sợ hãi.
Thanh huyết đao của mình không thể chém đứt cánh tay Lệnh Hồ Thắng, hơn nữa còn bị đánh bật trở ra.
Cô ta nhìn chăm chăm vào cánh tay Lệnh Hồ Thắng, làn da chỗ đó đen sạm, còn có thêm một lớp niêm mạc đặc biệt, thoạt nhìn có cấu tạo cực kỳ phức tạp.
Mị Mộng biết rõ, chắc chắn Lệnh Hồ Thắng đã có mình đồng da sắt, đao kiếm không thể đâm thủng, không chỉ thế, da thịt của gã cũng có tác dụng đàn hồi rất mạnh mẽ....
“Con khốn này, cô còn dám làm tôi bị thương... Tôi phải đè cô xuống đất, hung hăng hợp tu... Sau đó lột da cô ra, phá nát xương cô, cấy mắt cô lên mặt tôi, biến tay chân cô thành bàn ghế, biến xác cô thành chăn bông... tôi muốn cô chết không được tử tế...”
Dường như Lệnh Hồ Thắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816244/chuong-5467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.