Hồ Lệnh Vũ chau mày, nhìn về hướng căn phòng đó và suy nghĩ: “Cô nghĩ sao về người đó?”
“Thần y Lâm ấy hả?” “Trước giờ cô nhìn người rất chuẩn”.
“Nhưng lần này tôi không nhìn thấu được anh ta”.
Cô gái bặm môi, khẽ nói: “Hành động, suy nghĩ của người này đều hết sức khác thường. Hơn nữa khí tức cũng không đoán ra được...”
“Vậy sao? Anh ta tự xưng là thần y Lâm, vậy còn y thuật thì sao?”
“Chắc...cũng chẳng tới đâu”.
Cô gái nhớ lại Lâm Chính và nói: “Mười ngón tay anh †a không hề sần sùi, không có dấu hiệu dùng châm, hơn nữa cũng không thấy có mùi thuốc. Tôi nghĩ y thuật của anh ta cũng bình thường, không đáng nhắc tới”.
“Hừ vậy thì là một kẻ vô danh tiểu tốt rồi”.
Hồ Lệnh Vũ cười khinh miệt: “Có thể anh ta biết một chút võ kỹ, như vậy thì tôi giết cũng dễ như trở bàn tay thôi”.
“Chắc vậy”, cô gái khẽ nói.
Trước đó cô ta không nói gì là vì quan sát Lâm Chính.
Mỗi lần cùng ra ngoài với Hồ Lệnh Vũ là cô ta đều
yên lặng quan sát tình hình. Đây cũng là lý do mà Hồ Lệnh Vũ có thể luôn ngông cuồng như thế. Không phải hắn không có não mà là vì đã có người quan sát tình hình thay cho hắn rồi.
“Chuyện của Thương Lan Phúc lát nữa tôi sẽ đi hỏi sư phụ là được, không có gì hết”, Hồ Lệnh Vũ phất tay, thản nhiên cười nói.
“Đi thôi”
“Giờ chúng ta đi đâu?”
“Còn có thể đi đâu chứ. Tới Long Tâm Thành rồi thì sao có thể về dễ dàng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816239/chuong-5462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.