Lệnh Hồ Vũ giơ tay, ra hiệu Đào Thành không cần nói nữa, sau đó thản nhiên lên tiếng: “Quản lý Đào, ông ở đây cả quá trình, cũng thấy tôi luôn nhẫn nại nói chuyện với anh ta. Tiếc là anh ta quá cố chấp, không thể khuyên nổi, thậm chí còn dám sỉ nhục tôi. Ông nói xem tôi làm sao nhịn được?”.
“Cậu Vũ... xin hãy cho tôi nói chuyện thêm với cậu ấy... Đào Thành vội nói. “Không cần nữa”.
Lệnh Hồ Vũ lắc đầu, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Bây giờ tôi chỉ cho anh ta một con đường để đi, cũng là cơ hội duy nhất tôi cho anh ta. Tôi muốn anh ta lập tức rời khỏi tòa nhà treo thưởng, đi với tôi. Ngoài ra, tất cả người của thế gia Huyết Đao trong tòa nhà treo thưởng cũng phải đi cùng tôi, có lẽ tôi còn cân nhắc giữ cho. những người đó một mạng... Đương nhiên, tôi chỉ đồng ý giữ lại mạng cho bọn họ, những thứ khác... thì không”.
Nói xong, người của thế gia Lệnh Hồ cười cợt nhìn đám người Lâm Chính.
Người ngoài không biết lời này có ý gì, nhưng người của thế gia Lệnh Hồ thì biết.
Giữ mạng thì được, nhưng e rằng trừ mạng ra thì không còn gì khác.
Y võ của thế gia Lệnh Hồ không tệ, y võ của Lệnh Hồ Vũ còn cao cường hơn cả.
Hắn thích nhất là cất giữ não người, bằng thủ đoạn đặc biệt lấy não người đó ra, đặt trong một dụng cụ, dùng thuốc nuôi dưỡng. Não không chết, tư duy vẫn còn, nhưng ngoài não ra thì không còn gì tồn tại.
Vậy cũng được xem là còn sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816237/chuong-5460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.