“Cô Ngư Nhi, cô có dự định gì không?”
Lâm Chính thở dài hỏi.
“Dù ông nội đã mất nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tôi muốn dời mấy viên gạch ngói, sửa lại hiệu thuốc, xem có thể xây dựng lại hiệu thuốc hay không”.
Ngư Nhi lau nước mắt, bối
“Cho dù hiệu thuốc có thể tiếp tục mở cửa, nhưng một cô gái yếu đuối như cô, làm sao có thể sống yên ổn ở Long Tâm Thành chứ?”
“Nếu Long Tâm Thành bình yên vô sự, vẫn sẽ có những người như Thương Lan Ngạo nhìn chằm chằm vào thể chất đặc biệt của cô tiếp tục đến quấy rầy cô, cô chống đỡ kiểu gì đây?”
“Nếu Long Tâm Thành xảy ra chuyện, cô có thể đảm bảo cuộc chiến tiếp theo cô sẽ không bị thương không?”
Lâm Chính hỏi liên tiếp. Ngư Nhi không nói gì.
Sao cô ta lại không cân nhắc đến những vấn đề này chứ? Nhưng đã đến bước đường này, cô ta đâu còn lựa chọn nào khác?
Mặc dù cô ta biết chút y thuật, nhưng võ thuật rất kém.
Ở nơi cá lớn nuốt cá bé như long mạch dưới lòng đất, cô ta căn bản không thể sống sót.
Chỉ khi Long Tâm Thành xây dựng tổ chức mới có thể nhận được sự che chở.
Nhưng cũng chỉ là một chút che chở. Dù sao Long Tâm Thành cũng không có thành chủ.
An ninh của Long Tâm Thành chỉ dựa vào mấy gia tộc lớn chung tay bảo vệ.
“Anh Lâm, anh không cần lo lắng cho tôi... tôi sẽ sống..."
Ngư Nhi khế cắn môi, sau đó ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng nói.
Sao Lâm Chính không nhìn ra cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816207/chuong-5430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.