Khoảnh khắc Lâm Chính ngẩng đầu, Diệp Viêm kinh hãi, vội vàng lùi lại mấy chục bước.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhất là Ám Minh Nguyệt, tim cô ta đập thình thịch, cảm thấy da đầu tê dại, đầu óc không còn khả năng suy nghĩ nữa.
Cô ta chưa bao giờ thấy Diệp Viêm thất thố như vậy.
Rốt cuộc hắn đã nhìn thấy gì? Ám Minh Nguyệt nhìn về phía Lâm Chính.
Chỉ thấy lúc này, mắt phải Lâm Chính đã hóa thành một con dấu hoa sen màu vàng.
Đồng tử sâu thẳm, dường như có thể nhìn thấu tất cả.
Hai bên mới chạm mắt nhau, Ám Minh Nguyệt đã bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, vội vàng lùi lại, vô cùng bối rối, cảm giác như bị Lâm Chính nhìn thấu toàn thân.
Trước con mắt này, dường như không ai có thể che giấu được điều gì.
"Mắt chí tôn... mắt chí tôn... mắt chí tôn tôi vất vả †ìm kiếm lại ở trên người anh?".
Diệp Viêm hoàn hồn, vội vàng ổn định tâm thần, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
"Nếu tôi đoán không nhầm thì anh dùng mắt chí tôn nhìn thấu Tà Kiếm Tuyệt Thế này, từ đó mới điều khiển được nó, đúng không?".
"Đúng vậy".
Lâm Chính bình thản lên tiếng: "Thanh kiếm này tuy tà mị, nhưng dù sao cũng chỉ là một thanh kiếm bình thường, cái gọi là linh tính cũng chỉ là một số dị động do năng lượng ẩn chứa bên trong thanh kiếm gây ra mà thôi”.
"Dị động?".
"Trong kiếm cách kia cũng có năng lượng, có mối liên hệ đặc biệt với năng lượng trong Tà Kiếm, phá hoại năng lượng kia thì năng lượng của Tà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816183/chuong-5406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.