Người đàn ông mặc áo giáp đỏ như bị chết máy, quỳ gục trước mặt Lâm Chính.
Lúc này, áo giáp toàn thân hắn đã tơi tả, da tróc thịt bong, phần eo và vai còn có một cái lỗ.
Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng những linh kiện như bánh răng trong người hắn.
"Thứ kia chết rồi sao?".
Lang Gia sửng sốt hỏi.
"Nên nói là hỏng hay chưa mới phải!".
'Thương Lan Phúc hít một hơi lạnh, thì thào nói: "Tôi nghĩ chắc là hỏng rồi, với chiêu vừa rồi của sư phụ thì
không ai đỡ được, sao thứ này có thể chống nổi chứ?".
"Đáng sợ thật! Không ngờ người anh em của tôi lại có thực lực mạnh như vậy!".
Lang Gia lẩm bẩm, rồi chợt nhớ ra gì đó, anh ta lại cắn răng, nói đầy oán hận: "Nếu cậu có thực lực mạnh như vậy, tại sao không đánh một trận với Diệp Viêm mà lại ép đám Huyền Thông phải chết
Nghĩ đến những lời Lâm Chính nói ở tầng trước, Lang Gia lại càng cảm thấy khó hiểu, càng cảm thấy oán hận.
"Chắc là để giữ thể lực!".
Người bên cạnh nhỏ giọng nói.
Lang Gia nặng nề nện nắm đấm vào vách tường bên cạnh, vẻ mặt đầy đau khổ.
"Anh Diệp!".
Ám Minh Nguyệt xông tới, đỡ Diệp Viêm dậy.
Nhìn tình trạng thê thảm của Diệp Viêm lúc này, Ám Minh Nguyệt vô cùng hoảng sợ.
"Người này không dễ đối phó, xem ra muốn đánh bại hắn thì phải dùng tới bản lĩnh thực sự rồi".
Diệp Viêm bình thản nói, rồi đứng lên.
"Bản lĩnh thực sự? Anh Diệp, anh vẫn chưa dùng hết sức sao?".
Ám Minh Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816179/chuong-5402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.