Trên tầng tám.
Lang Gia đi theo Tử Lộ, Thương Lan Phúc thì sững lại đứng ở cửa.
Trên gương mặt Lang Gia và Tử Lộ đầy vẻ bi thương.
Bọn họ còn sống chứng tỏ những người anh em đi hai con đường khác giờ đã hoàn toàn không còn cơ hội sống sót.
Lang Gia hai mắt đỏ ngàu, nhìn chằm chằm Diệp Viêm vừa bước ra ngoài, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng Diệp Viêm điềm nhiên không thèm để ý.
"Sư phụ, hài lòng rồi chứ?”
Thương Lan Phúc khàn giọng nói, trong mắt đầy vẻ khó hiểu và một tia chán ghét.
Nhưng Lâm Chính vờ như không nghe thấy.
Có thể Thương Lan Phúc không phải người tốt.
Nhưng trong lúc nguy cấp anh ta sẽ không bán đứng bạn bè mình!
Huống hồ là anh em kết nghĩa và chính đồ đệ của mình!
'Trong ánh mắt Cầm Kiếm Nữ lúc này cũng sinh ra sự ngờ vực và khó hiểu.
Trong mắt cô ta, Lâm Chính tuyệt đối không phải kẻ bội bạc như vậy.
Nhưng tại sao anh lại làm vậy? "Lâm Chính..."
"Không cần nói nhiều, trước hết hãy tìm cách ứng biến với cục diện hiện tại!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cầm Kiếm Nữ há hốc miệng, nhưng rồi cũng đành thôi.
Mọi người nhìn về phía trước. Đó là một võ trường rộng lớn.
Hai bên là hai bức tường đỏ như máu, hơn nữa trên tường còn treo mấy bộ xương trắng.
Ngay trước mặt mọi người là một cánh cửa sắt đang bị khoá lại bằng một sợi xích cũng bằng sắt.
Cánh cửa sắt bị máu đỏ tươi bản lên.
Mà đăng trước cánh cửa này có một người đang ngồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816169/chuong-5392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.