Đám Lang Gia liều chết chống trả, sau khi mấy người Lâm Chính, Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc rút lui vào tầng hai, anh ta mới dẫn người lùi đến cánh cửa của tầng hai.
"Để tôi xem các anh có thể chạy đi đâu!"
Ánh mắt Ám Minh Nguyệt lạnh tanh, hừ một tiếng, cầm kiếm định đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Viêm bỗng kêu lên: "Không cần đuổi theo nữa!".
"Anh Diệp..."
Ám Minh Nguyệt khựng lại, quay đầu nhìn Diệp Viêm với ánh mắt khó hiểu.
"Tâng hai quá rộng, lại nhiều lối đi, nếu bọn chúng ẩn náu thì chúng ta đuổi theo sẽ rất tốn thời gian thôi, không cần thiết".
Diệp Viêm thu kiếm Bạch Cốt lại, bình thản nói: "Nếu bọn chúng đã bỏ chạy thì mặc kệ đi".
"Vậy bàn cờ phải làm sao?”".
Ám Minh Nguyệt cuống lên hỏi.
"Chẳng phải ở đây vẫn còn rất nhiều người sao?".
Diệp Viêm đưa mắt nhìn người của mấy thế tộc ở bên kia. Bọn họ lập tức biến sắc.
Hơi thở của Mị Mộng trở nên run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Bây giờ, người của mấy thế tộc này mới hối hận.
Đám Lang Gia tháo chạy, Diệp Viêm đương nhiên sẽ chú ý đến bọn họ.
"Minh Nguyệt, cô phái người trông chừng cánh cửa thông đến cửa ải tầng hai, phòng ngừa có người tháo chạy, nếu ai lại gần, giết luôn không cần hỏi".
Diệp Viêm bình tĩnh nói, sau đó chỉ vào người của một thế tộc trong số đó: "Các anh tự vào hay để tôi chém?".
Người của thế tộc kia nghe thấy thế, ánh mắt chỉ còn sự tuyệt vọng.
Trong một đường hầm ở tầng hai. Bịch! Lâm Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816145/chuong-5368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.