Lúc này mọi người mới chỉ là những quân cờ.
Diệp Viêm không quan tâm đến tính mạng của bọn họ, cũng không sợ đắc tội với những thế lực sau lưng bọn họ.
Dù sao bản thân Diệp Viêm cũng có thực lực rất mạnh, lại có Ám Thiên Võ Thần chống lưng, bất cứ thế tộc nào cũng bị hắn coi thường.
Đây chính là con cưng của trời thực sự!
Dù bị lăng nhục áp bức, bọn họ tức giận nhưng không dám nói.
“Anh, vào đi!".
Diệp Viêm bình thản nói.
"Diệp Viêm đại nhân, tôi..."
“Tôi cho anh ba giây!". "
Đại nhân..."
"Ba!".
"Đại nhân, tôi thực sự không làm được..."
"Hai!".
"Đại nhân, từ từ để tôi chuẩn bị đã..."
"Một".
Diệp Viêm không thèm đếm xỉa đến lời cầu xin của đối phương.
Tu sĩ kia không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng nhảy vào bàn cờ.
Anh ta chọn đứng trong góc, chứ không dám đứng trước những bức tượng kia.
Nhưng anh ta vừa đặt chân vào bàn cờ, một bức tượng cầm cự kiếm đã tiến tới.
Nó không thể đi quá xa mà chỉ đi được hai ô. Nhưng nó vừa lại gần, tu sĩ kia đã hoảng hồn. Khí tức áp chế trên người anh ta tản đi.
Điều này có nghĩa là đã đến lượt anh ta phải đi.
Nhưng anh ta cũng không thể đi quá xa, mà chỉ được hai ô cờ.
Lúc này, bức tượng cầm cự kiếm đang đứng ở chỗ chếch với anh ta.
Dù tu sĩ đi sang bên trái hay bên phải, thì đều rơi vào phạm vi tấn công của nó.
Với thực lực của anh ta, sao có thể chống lại được bức. tượng cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816142/chuong-5365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.