Lông mày Lâm Chính khế động, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Mị Mộng vẫn cười nói: “Anh bạn, đừng nói với tôi anh không thể vượt qua nhé? Nếu không thể vượt qua, sao lại dám ra mặt vì đám người của Thái Thiên Võ Thần?”
“Đương nhiên là có thể vượt qua, nếu cô Mị Mộng không qua được, có thể đi sau lưng tôi, theo tôi lên tầng ba”.
Lâm Chính nói.
“Không cần đâu, nơi này không làm khó được tôi”. Mị Mộng nhún vai nói.
“Nếu vậy, tôi đi trước một bước”.
Lâm Chính nói, sau đó đi về phía tượng đá. Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ lập tức đi theo. Ánh mắt hai người họ đanh lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng ngay khi Lâm Chính đứng trước tượng đá, anh chợt thả lỏng tay, ném kiếm trên tay xuống đất.
Mi Mộng giật mình. Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đều choáng váng.
“Sư phụ, anh cảm thấy vũ khí này không hợp với anh sao? Nếu vậy, kiếm của tôi cũng ổn này!”
Thương Lan Phúc vội nói.
“Sư phụ?”
Mị Mộng hơi giật mình, ngạc nhiên nhìn Thương Lan Phúc. Ai lại dám làm sư phụ của con trai Võ Thần? “Không phải vũ khí không hợp tay, tôi chỉ không muốn dùng vũ khí thôi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Cái gì?” Hai người như bị sét đánh ngang tai.
Đôi mắt của Mị Mộng run lên, không dám tin vào những gì mình nghe được.
“Cô chủ, anh ta điên rồi à?”
“Không cần vũ khí? Chẳng lẽ anh ta muốn tay không chiến đấu?”
Người của thế gia Huyết Đao đứng bên cạnh cũng sửng sốt, không thể tin.
Mị Mộng lấy lại tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816137/chuong-5360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.