Thương Lan Võ Thần thật sự nổi giận rồi.
Dù ông ta tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng ai cũng nhìn ra được.
Toàn bộ nhiệt độ của Long Khẩu cũng đang giảm xuống kịch liệt.
Không ít người run rẩy, hoàn toàn không dám nhìn Thương Lan Võ Thần.
Võ Thần tức giận, người người cúi đầu.
Nhưng... Lâm Chính lại không quan tâm, coi như không thấy.
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ”. Cầm Kiếm Nữ cắn môi, cúi đầu nói: “Nhưng anh làm vậy quả thật không đáng, Cầm Kiếm Nữ mạng như sâu kiến, anh cần gì phải giải vây cho tôi?”.
“Tôi chỉ không thích Thương Lan Thiên Tuyệt cậy thế hiếp người, cô không cần lo lắng”.
Lâm Chính mỉm cười. “Nhưng mà anh...”.
Cầm Kiếm Nữ còn muốn nói gì đó, nhưng nhất thời cạn từ.
Chuyện đã xảy ra, cô ta cũng không thay đổi được gì.
“Xin hãy nhận của Cầm Kiếm Nữ một lạy!”.
Cầm Kiếm Nữ chỉ có thể cúi người thật sâu trước Lâm Chính, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
“Không cần như vậy”. Lâm Chính xua tay.
Cầm Kiếm Nữ cười bi thảm, lại cúi người trước Thương Lan Thiên Tuyệt.
Cô ta đỏ mắt, giọng run run: “Cậu cả Thương Lan, tôi đồng ý gả, cầu xin anh đừng giết người này”.
*Ồ? Sao đột nhiên lại chịu gả?”.
Thương Lan Thiên Tuyệt nhàn nhạt hỏi, ánh mắt xao động lóe lên vẻ khinh thường.
“Tôi không muốn nghĩa sĩ như vậy phải vong mạng”.
Cầm Kiếm Nữ nói.
Cô ta không quan tâm sự sống chết của bản thân, nhưng không thể chịu được người không sợ quyền thế như Lâm Chính ra mặt vì mình lại chết.
“Cô Cầm Kiếm?”.
Lâm Chính nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816117/chuong-5340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.