Trên ngọn núi hoang sương đen mịt mù
"Bái kiến chủ nhân!"
Loan Phong quỳ mọp xuống đất, nặng nề dập đầu, cán răng kêu lên.
"Loan Phong đã làm chủ nhân mất mặt, xin chủ nhân hãy trách phạt!”
“Trong Tứ Vệ của tôi, cậu là người có thời gian theo tôi ngắn nhất, tu vi thấp nhất. Tuy vậy tôi vẫn cất nhắc đưa cậu vào Tứ Vệ, giúp cậu tu hành, nhưng không ngờ ngay cả một kẻ vô danh tiểu tốt cậu cũng không xử lý được!"
Ám Thiên Võ Thần đứng cạnh vách núi hơi nghiêng người, đôi mất trong làn sương đen vô cảm lạnh lùng, hỏi: "Sao? Cậu †a mạnh lắm à?"
"Kiếm chiêu của hắn... hoàn mĩ không chút sơ hở...
Loan Phong nuốt nước bọt, dường như nhớ đến trận đấu lúc trước, lập tức nhỏ giọng nói.
"Hoàn mĩ không chút sơ hở?”".
Ánh mắt Ám Thiên Võ Thần lóe lên sát khí.
"Chủ nhân, không giấu gì ông, thuộc hạ vốn cũng không muốn tin, nhưng sau khi giao thủ với người kia mới phát hiện kiếm chiêu của hắn quả thực không chút sơ hở, hơn nữa... hắn còn dùng Thương Lan Kiếm Quyết".
Loan Phong khàn giọng đáp.
"Thương Lan Kiếm Quyết? Cậu ta là người của Thương Lan Võ Thần?"
“Thuộc hạ không biết... có lẽ... không phải...”
"Tại sao cậu lại nói vậy?”
"Bởi vì lúc thuộc hạ gặp hản, hần đang bế quan, nhưng... không phải đang tiến hành đột phá tu vi, mà là ngâm cứu kiếm kỹ... Thứ hẳn ngâm cứu chính là kiếm kỹ của Thương Lan Kiếm Quyết"
Loan Phong cúi đầu, kể lại tường tận mọi chuyện mình thấy.
Ám Thiên Võ Thần nghe xong liền rơi vào trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816102/chuong-5325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.