Nghe Thương Lan Phúc nói, Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
“Anh nói ngoài mặt bố anh đồng ý thả tôi ra, nhưng vẫn âm thầm giao tôi cho Ám Thiên Võ Thần?”.
“Những năm qua bố luôn tìm thời cơ để đột phá, không có thời gian để quan tâm đến những chuyện khác. Nếu lúc này tranh đấu với Ám Thiên Võ Thần thì không có ích lợi gì cho ông ấy. Huống hồ, ông ấy cũng không cần phải vì tôi mà đắc tội với Ám Thiên Võ Thần”.
Thương Lan Phúc hạ giọng nói: “Bố tôi là người rất thực dụng, ông ấy không quan tâm đến tình cảm hay gì cả. Những đứa con như chúng tôi chỉ là công cụ trong mắt ông ấy, thiên phú tốt thì có thể kế thừa huyết mạch của ông ấy, kế thừa dòng tộc Thương Lan. Thiên phú kém thì ông ấy sẽ không để tâm”.
“Ông ấy thừa nhận tôi chỉ vì tôi có giá trị lợi dụng, có thể đi khiêu chiến Long Cung. Nếu không như vậy thì sao ông ấy lại thừa nhận một đứa con riêng làm ông ấy mất mặt?”.
Nói đến đó, vẻ mặt của Thương Lan Phúc vô cùng ảm đạm.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn hắn, không nói gì.
Thật ra từ hành động Thương Lan Võ Thần bắt Thương Lan Phúc đi đến rừng rậm u minh là thấy giữa hai người không có tình cảm bố con gì.
Chỉ sợ Thương Lan Phúc đã thất vọng về người bố này từ lâu.
Hắn còn đến đây cũng chỉ là không muốn trở mặt với ông ta mà thôi.
“Thương Lan Phúc, anh còn đường dài phải đi, đừng vì vậy mà nhụt chí. Cuộc đời anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816074/chuong-5297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.