“Sao vậy?”.
Hồng Nương đi theo phía sau liếc nhìn Lâm Chính đang sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra, hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Không... không có gì, không có gì...”
Lâm Chính vội hoàn hồn, nặn ra một nụ cười đáp.
“Hừ!”.
Hồng Nương cười một cái đầy khinh bỉ, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Chính vội nhắm mắt lại, thầm huy động sức mạnh của xương chí tôn lên đỉnh điểm.
Trong chớp mắt, khí tức trôi dạt xung quanh đều ùa vào người anh.
Nói một cách chính xác là xâm nhập vào xương chí tôn.
Lâm Chính vội vàng thu lại xương chí tôn, tim đập thình thịch. Có thể khẳng định rồi!
Luồng sức mạnh trôi dạt trong rừng rậm u minh này giống hệt với xương chí tôn.
Lẽ nào... chủ nhân của nơi này và xương chỉ tôn có mối quan hệ đặc biệt?
Hoặc là... Diệp Viêm kia từng đến đây?
Không thể nào, tuy Diệp Viêm sở hữu nhẫn chí tôn, có truyền thừa chí tôn, nhưng chắc chắn không thể khiến luồng khí tức này trôi dạt khắp rừng rậm u minh, mà hắn cũng không cần phải làm vậy.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cùng hai người tiến về phía trước.
Anh không dám để lộ xương chí tôn, dù sao Hồng Nương này cũng không phải nhân vật đơn giản, nếu khiến bà ta chú ý đến thì rất phiền phức.
“Đây là sức mạnh trôi dạt trong rừng rậm u minh sao? Sao lại ngột
ngạt như vậy?”.
Đi được mấy kilomet, Thương Lan Phúc ngửi sức mạnh trong khí, không khỏi nhíu mày nói.
Luồng sức mạnh này trong không khí so với ở lối vào dày đặc hơn gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816048/chuong-5271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.