Vài bóng người đang lướt đi như cơn lốc chợt dừng lại trước một sườn đồi.
Đó là Lâm Chính, Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc.
"Đại nhân, Long Tâm thành đã ở phía trước”.
Ngự Bích Hồng cưỡi trên lưng ngựa, thở hắt một hơi và nói với khuôn mặt tái nhợt.
Ở bên kia, Tửu Ngọc tụt xuống khỏi lưng ngựa, “oẹ” lên một tiếng rồi bắt đầu nôn mửa.
"Ông có ổn không?"
Lâm Chính liếc nhìn Tửu Ngọc và nhẹ nhàng hỏi.
"Không....Không sao đâu đại nhân. Tôi chỉ...chỉ hơi chóng mặt thôi....”
Tửu Ngọc khó nhọc nói, sau đó lại nôn mửa, đủ thứ ô uế được phun ra ngoài.
Lông mày của Ngự Bích Hồng nhíu lại khi nhìn thấy cảnh này, nhưng sau cùng cũng không nói gì.
Suy cho cùng, ngay cả cô ta cũng không thể chịu nổi tốc độ của con Thiên Mã này chứ đừng nói đến Tửu Ngọc giờ đã mất đi tu vi.
Lâm Chính liếc nhìn Long Tâm thành trước mặt và cau mày.
Trước mặt họ là một thành phố khổng lồ, từ bên ngoài nhìn vào, nó có quy mô ít nhất gấp mười lần thành Phiêu Diểu.
Trong thành phố có mấy tòa nhà cao tầng khổng lồ, kỳ thực là thiết kế rất hiện đại, giống như cao ốc văn phòng, Lâm Chính thậm chí có thể nhìn thấy mấy tấm biển quảng cáo.
Ngoài ra, trong thành phố xuất hiện những ống khói lớn và một lượng lớn khói dày cuồn cuộn bốc ra.
Khi nhìn về phía cổng thành Long Tâm, Lâm Chính càng cảm thấy nghi hoặc.
Anh nhìn thấy rõ ràng vài chiếc ô tô ra vào cổng, thậm chí còn có một vài người đi xe điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816037/chuong-5260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.