Sắc mặt Trịnh Mãnh thay đổi, mãi không thốt được lời nào.
"A Mãnh, mau đi đi!".
Ông già đầu trọc thúc giục.
"Chú, cháu... cháu không làm được..."
Trịnh Mãnh ngập ngừng một lát, nhỏ giọng đáp.
"Cháu nói cái gì?".
Ông già đầu trọc đập bàn, lạnh lùng quát: "Đây là suy nghĩ cho tương lai của thị trấn, là mưu kế mang lại phúc cho tất cả mọi người, cháu... sao cháu có thể từ chối được chứ?".
"Chú, nếu không có Lâm đại nhân, thì thị trấn chúng ta đã không còn tồn tại rồi. Tuy cháu không được coi là cao thượng, nhưng chuyện thất đức như vậy... cháu... cháu thực sự không làm được.. ", Trịnh Mãnh muốn nói lại thôi, sắc mặt u ám.
"Sao? Vậy cậu là người cao thượng? Chúng tôi là hạng âm hiểm xảo trá hả?".
Ông già râu dài lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu nhân từ yếu đuối như vậy, sao có thể làm nên việc lớn được?".
"Bác..."
"Thôi được rồi, cậu ở đây đi, việc này không cần cậu làm nữa".
Ông già râu dài lạnh lùng nói: "Bảo A Hào đi đi, đến Phiêu Diểu Thành ngay trong đêm".
"Vâng".
Người bên cạnh gật đầu, lập tức rời khỏi phòng.
Trịnh Mãnh thấy thế thì cuống lên, định đi ra ngoài, nhưng bị người chặn lại.
"A Mãnh, cậu không nghe thấy tôi nói gì sao? Cậu ngoan ngoãn ở yên đây đi, cấm không được đi đâu! Những chuyện khác, chúng tôi sẽ giải quyết!".
Ông già râu dài trầm giọng nói.
"A Mãnh, cậu từ nhỏ đã nghe lời, đừng khiến cho mấy ông già này tức giận nữa. Nếu làm hại thị trấn thì cậu chính là tội nhân, hãy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816028/chuong-5251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.