Tửu Ngọc cắn chặt răng, không nói không rằng.
Ông ta không biết Lâm Chính có đang bế quan hay không.
Nếu đúng thời khắc quan trọng của bế quan mà bị những người này quấy rối thì nguy to.
Nhưng nếu không cầu cứu, thì tính mạng của ông ta cũng gặp nguy hiểm.
"Tôi đang hỏi ông đấy, không nghe thấy à?".
Cô gái một mắt lạnh lùng nói, lật tay tát mạnh vào mặt Tửu Ngọc.
Bốp bốp bốp!
Gò má Tửu Ngọc sưng vù lên, không ngừng phun ra máu, răng cũng rụng mất hai chiếc.
"Hừ, không nói cũng được! Chờ đến lúc về gặp chủ nhân, tôi nghĩ chắc chắn ông sẽ nói ra hết thôi".
Cô gái một mắt lạnh lùng nói, sau đó vung tay lên: "Đưa đi!".
"Vâng!".
"Ngự thống lĩnh, cô không đi sao?".
Thấy cô gái một mắt vẫn đứng im chỗ cũ, một người không nhịn được liền lên tiếng hỏi.
"Vừa nãy chắc là lão phản bội Tửu Ngọc này đang cầu cứu ai đó, tôi nghĩ trong núi này vẫn còn người, để tôi đi bắt hắn, đưa tất cả về gặp chủ nhân".
Cô gái một mắt lạnh lùng đáp.
"Ngự thống lĩnh, để tôi đi cùng cô!".
"Đi cùng tôi? Sao nào? Anh coi thường tôi đấy à".
"Thuộc hạ không dám!".
"Biến đi, đưa Tửu Ngọc về trước, người ở đây một mình tôi là đủ đối phó rồi".
Cô gái một mắt khinh bỉ nói, sau đó cất bước đi vào trong núi.
Mọi người thấy thế cũng không nói gì nữa, lập tức áp giải Tửu Ngọc đi.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.
Tuấn mã phi như bay trên con đường núi.
Tuy ngọn núi này vô cùng hiểm trở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815994/chuong-5217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.