Câu nói của Lâm Chính là có ý gì?
Cảnh cáo?
Hay là nhắc nhở?
Cầm Kiếm Nữ ngồi xuống tảng đá bên cạnh, hai mắt đờ đẫn như đang suy nghĩ gì đó.
“Đi chưa?”
Cầm Họa Phiêu Bạc dè dặt ngẩng đầu lên hỏi.
Giọng nói hơi run rẩy.
Cầm Họa Hải bên cạnh khá kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên ông ta thấy anh cả của mình có biểu hiện như vậy.
“Anh cả, anh... anh có sao không?”
Cầm Họa Hải cẩn thận hỏi.
“Không sao... anh... anh không sao....”
Cầm Họa Phiêu Bạc lau mồ hôi trên trán, khàn giọng nói: “Cậu ta đi là tốt, mau quay về, lập tức quay về!”
“Được, được…”
Cầm Họa Hải gật đầu, nhanh chóng sai người đến khiêng người bị thương đi, chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này.
“Bố, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Cầm Kiếm Nữ dường như nghĩ đến gì đó, lập tức bước đến hỏi.
“Con có đề nghị gì không?”
Cầm Họa Phiêu Bạc liếc nhìn con gái, mở miệng hỏi.
“Bố, mặc dù anh Lâm không giết chúng ta, nhưng chúng ta đã đắc tội với Võ Thần, người hầu của Võ Thần chết ở đây, không thể cứu sống, việc này ắt sẽ truyền đến tai Võ Thần, một khi ông ta biết được người hầu của mình chết vì tiếp nhận giải treo thưởng, chắc chắn sẽ đổ lỗi cho chúng ta! Cả nhà chúng ta phải chuyển khỏi đây, đi khỏi nơi này, tốt nhất là rời khỏi long mạch dưới lòng đất!”
Cầm Kiếm Nữ vội vàng nói.
“Nhưng nếu rời đi chúng ta sẽ mất tất cả! Chúng ta phải từ bỏ tất cả những gì mình đang có, con hiểu không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815989/chuong-5212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.