Hô hấp của Cầm Họa Phiêu Bạc hơi dồn dập, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ông ta thừa nhận, thực lực của Lâm Chính quả thực rất đáng sợ.
Có thể đánh bại được người hầu của Võ Thần, chỉ dựa vào điểm này, cũng đủ khiến cả Phiêu Diểu Thành phải ngước nhìn.
Nhưng người hầu của Võ Thần suy cho cùng chỉ là người hầu của Võ Thần mà thôi.
Nói trắng ra thì người này chỉ là con chó bên cạnh Võ Thần!
Cầm Họa Phiêu Bạc có thể lựa chọn Lâm Chính, nhưng cái giá phải trả là đối đầu với Võ Thần.
Ông ta đâu dám vì Lâm Chính mà đắc tội với Võ Thần chứ?
“Sợ, tất nhiên tôi sợ cậu, nhưng tôi càng sợ Võ Thần hơn”.
Cầm Họa Phiêu Bạch thờ ơ nói.
“Đúng vậy, thằng nhóc, cậu cho rằng cậu đánh bại tôi, cậu có thể coi trời bằng vung, tôi nói cho cậu biết, ở trước mặt Võ Thần đại nhân, ngay cả con kiến hôi cậu cũng không bằng!”
Người hầu của Võ Thần lạnh lùng nói.
“Đó là tôi so với Võ Thần, không phải tôi so với các người!”
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Ít nhất bây giờ, tôi có thể giết ông!"
“Cậu…”
Sắc mặt người hầu của Võ Thần lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm Cầm Họa Phiêu Bạc.
Cần Họa Phiêu Bạc không khách khí đứng trước mặt người hầu của Võ Thần, lạnh lùng quát: "Lâm Chính! Nếu cậu dám ra tay thì đừng trách chúng tôi vô tình!"
“Cậu Lâm, đâu cần làm lớn chuyện đến mức này! Cậu thả người này, nhanh chóng chạy trốn, chúng tôi sẽ không truy cứu nữa, thế nào?”
Cầm Họa Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815984/chuong-5207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.