Nụ cười của Tô Dư lập tức cứng đờ.
Lâm Chính và Tô Nhu cùng ngoảnh sang nhìn.
Bọn họ đi vào liền nhìn ngang ngó dọc, mấy cô gái còn bịt mũi, không khỏi dùng tay làm quạt.
"Eo ơi, mùi gì thế? Khó ngửi quá!".
"Mùi thuốc khử trùng à? Bên ngoài đã có mùi này, không ngờ bên trong còn nồng nặc hơn".
"Tôi sắp chết ngạt rồi".
Bọn họ không ngừng oán thán.
Dương Hà Hoa an ủi đám bạn của cô ta: "Cố nhịn chút đi, bệnh viện là thế mà".
"Chị Hoa, là chị à? Sao chị lại đến đây?".
Tô Dư nhíu mày nói.
"Chẳng phải nghe nói em nằm viện sao? Nên chị đến thăm em đây!".
Dương Hà Hoa mỉm cười đi tới, đang định đặt túi quà xuống, thì nhìn thấy khuôn mặt bị băng bó của Tô Dư, không khỏi kinh hãi kêu lên: "Ôi trời, Tiểu Dư, em bị thương ở mặt sao?".
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Tô Dư.
Người đàn ông kia còn nhìn chằm chằm Tô Dư như phát hiện ra châu lục mới, sắc mặt tỏ vẻ khó tin.
Tô Dư tỏ vẻ lúng túng, không biết ứng phó thế nào.
"Chị Tô Dư chỉ bị dị ứng da, bôi chút thuốc là không sao".
Tô Nhu lập tức đứng lên nói.
"Dị ứng da sao?".
Mấy người kia tỏ vẻ nghi ngờ.
"Sao? Không tin à? Bác sĩ nói ngày mai là chị Tô Dư có thể xuất viện, ngày mai các cô có thể đến nhìn mặt chị ấy, xem có đúng là dị ứng da không".
Lâm Chính ở bên cạnh bình thản nói.
Anh không nói còn đỡ, anh vừa lên tiếng, Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815912/chuong-5135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.