Không phải Lâm Chính dễ tính, dễ dàng bị Mặc Trần thuyết phục.
Trên thực tế, tình hình trong vực Diệt Vong không ổn định lắm, Lâm Chính không muốn mở ra chiến trường thứ hai ở ngoại vực.
Những gì Mặc Trần nói là đúng, quả thực có rất nhiều người của Liệt Hỏa Thần Tông nhậm chức ở đại hội, nếu chỉ tiêu diệt Liệt Hỏa Thần Tông thì chưa đủ ngăn chặn mối họa về sau.
Như vậy, sao không tìm một ít lợi ích và ân tình?
Mặc Trần mừng rỡ, vội vàng ôm quyền: “Cảm ơn thần y Lâm!”
“Đại ân đại đức của thần y Lâm, chúng tôi không bao giờ quên!”
Tam Nhãn Hỏa mừng rỡ, vội vàng dập đầu: "Thần y Lâm, tôi sẽ phế bỏ tu vi của đám người Tường Thiên, trút giận cho cậu!"
"Không cần!"
Lâm Chính vứt kiếm Thần Hỏa trong tay, mặt không biểu cảm nói: “Làm người tốt đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, tôi sẽ tha cho các người, không yêu cầu các người làm gì cả!”
Lời này nói ra, đám người Tường Thiên ngây dại, khó tin nhìn Lâm Chính.
"Tường Thiên, còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đến cảm ơn thần y Lâm?"
Tam Nhãn Hỏa đập mạnh vào trán Tường Thiên, nghiêm nghị quát.
“Vâng, cảm ơn vì thần y Lâm không giết, cảm ơn thần y Lâm đã không giết!”
Tường Thiên sợ hãi dập đầu, vẫn còn tưởng mình đang mơ.
"Tất cả đứng lên đi!"
Lâm Chính phất tay, nghiêng mặt nói: "Người đâu, dọn chỗ này đi, tiếp theo, chúng ta nên nói chuyện bồi thường!"
"Vâng, thưa chủ tịch Lâm!"
Lập tức có người chạy đến.
“Chủ tịch Lâm!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815907/chuong-5130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.