“Bà... bà nói gì cơ?”
Mặc Trần vội vàng nhìn chằm chằm bà ta, lộ vẻ nghi ngờ.
Miệng lưỡi mọi người đều khô khốc, da đầu tê dại.
“Tôi vừa gọi điện thoại hỏi thăm tuyến đường từ Xuyên Lĩnh đến biên giới Tây Phong, các thành viên của Thương Minh ở trên tuyến đường này đều báo cáo với tôi rằng họ đã nhìn thấy một đội quân đang đi ra từ vực Diệt Vong”.
“Bọn họ xếp ba người thành một hàng, đi thẳng về phía trước, tiến thẳng đến Giang Thành! Đội quân này trải dài bất tận, đã đi vào Bắc Cảnh”.
Bạch Họa Thủy lấy điện thoại ra, nhìn vào bản đồ, khàn giọng nói: “Nếu tôi đoán không sai, đội quân đến từ vực Diệt Vong này, có lẽ kéo dài từ bên trong vực Diệt Vong đến tận đây”.
“Có nghĩa là đội quân được thần y Lâm chiêu mộ này có số lượng rất lớn, đủ để lan rộng từ cửa ngõ của vực Diệt Vong đến tận biên giới Xuyên Lĩnh ư?”
Mặc Trần lẩm bẩm.
“Có thể không chỉ có thế thôi đâu, lúc nãy ông không nghe người đó báo cao với thần y Lâm à? Đó chỉ là một bộ phận, vẫn còn một bộ phận khác ở trong vực Diệt Vong”.
Bạch Họa Thủy cúi đầu, vẻ mặt tái nhợt, khàn giọng nói: “Tôi đã tính sơ qua, đội quân mà thần y Lâm dẫn theo từ vực Diệt Vong, ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn người!”
Mặc Trần như hóa đá, bất động.
Người xung quanh như mất hồn, ngơ ngác nhìn Bạch Họa Thủy, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Trong lòng Bạch Họa Thủy cũng dấy lên sóng to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815901/chuong-5124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.