Chỉ vài ba câu nói đã nhìn thấu tính cách của một người thì phải đáng sợ đến mức nào đây?
"Anh phân tích thông qua cuộc gọi kia và biết tôi ở đây sao?".
Hắc Hoàng trầm giọng hỏi.
Lâm Chính gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Không hẳn là thế".
"Vậy tại sao anh lại chắc chắn tôi ở nhà hát kịch?".
"Tôi dựa vào thông tin về cậu mà Thiên Nga Đen nói với tôi".
Lâm Chính cười đáp.
"Cô ta không biết nhiều về tôi".
"Nhưng cô ta biết đủ nhiều về cậu".
Lâm Chính đi tới, đứng từ trên cao nhìn xuống thiếu niên tóc vàng trước mặt, bình tĩnh nói: "Tuy cậu là một hacker đẳng cấp, là vua của mọi máy móc điện tử, nhưng trong mắt tôi, cậu vẫn chỉ là đứa nhóc mười tuổi. Một đứa trẻ con như vậy thì rất đơn thuần, cậu chưa có sự gian trá xảo quyệt của những người kia, không có tâm cơ như bọn họ, muốn nhìn thấu cậu... thì quá dễ dàng".
Sắc mặt Hắc Hoàng trắng bệch, ngập ngừng một lát rồi khàn giọng nói: "Tôi đã đánh giá thấp anh rồi..."
"Đúng vậy, tôi có thể nhìn thấu cậu, nhưng cậu không thể nhìn thấu tôi, hơn nữa, cậu đã nhầm to về thực lực của tôi".
Lâm Chính nhìn tấm bia mộ trước mặt, bình tĩnh nói: "Mary Lena? Đó là ai?".
"Mẹ tôi".
Hắc Hoàng bình tĩnh đáp: "Bà ấy chết năm tôi 8 tuổi, chết ở quê của chúng tôi".
"Quê cậu ở Thánh Thành?".
"Không, tôi di táng bà ấy tới đây".
"Rồi cậu muốn dùng hoa Anh Linh để bà ấy sống lại?".
Lâm Chính nhìn những bông hoa Anh Linh cắm trên mộ, bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815878/chuong-5101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.