Rắc rắc!
Tiếng cột cờ gãy vang lên.
Lá cờ màu xanh từ từ rơi xuống.
Lang Võ cầm đao, nhìn cấp dưới cắm cờ Long Quốc lên đỉnh thành trì, gật đầu mỉm cười hài lòng.
"Lang Võ, trận chiến thế nào rồi?"
Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao đi đến, nhẹ nhàng hỏi.
“Báo cáo tướng Lâm, chúng ta đã giết chết bảy trăm tên địch, hồi sinh hơn ba ngàn người, bọn họ đều đang canh giữ phía sau doanh trại”.
Lang Võ ôm quyền nói: "Ngoài ra còn có mấy người bỏ chạy, tôi đang chuẩn bị phái người đuổi theo”.
"Không cần cử người đuổi theo nữa đâu, những người đó đều bị tôi ngăn cản rồi”.
Hứa Chỉ Sương đi đến, ném mấy cái đầu xuống đất, bình tĩnh nói.
“Tổ trưởng Hứa thật lợi hại”.
Lang Võ giơ ngón tay cái lên.
Hứa Chỉ Sương không nói gì, chỉ liếc nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không đáp, tiếp tục nói với Lang Võ: “Có ai bị thương không?”
"Có sáu người bị thương, có nhẹ có nặng”.
“Đưa đến đây”.
“Vâng”.
Lang Võ vung tay.
Mấy chiến sĩ cả người đầy máu được người khác đỡ đến.
"Đứng yên”.
Lâm Chính nói.
Mấy chiến sĩ tuy bối rối nhưng vẫn đứng ngay ngắn thành một hàng.
Chỉ thấy Lâm Chính đột nhiên giơ đao lên, không chút do dự chém về phía những binh lính này.
“Long soái!”
Lang Võ hoảng sợ, vội vàng hét lên.
Hô hấp Hứa Chỉ Sương run rẩy.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Lưỡi đao chém xuống.
Bang!
Trên thân đao phát ra ánh sáng, bao bọc mấy lấy người lính này.
Một lát sau ánh sáng biến mất.
Những vết thương trên cơ thể cũng theo đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815802/chuong-5025.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.