Rầm!
Tiếng động nặng nề vang lên.
Vài bóng người bay ngược ra xa, đập mạnh xuống thân cây không xa.
Những thân cây đó bị tông nát.
Hứa Chỉ Sương cũng không ngoại lệ.
Cô ta đâm gãy mấy cây đại thụ mới dừng lại.
Đợi khi cô ta đứng lên được thì miệng không ngừng nôn ra máu, bộ dạng sắp chết đến nơi.
Hứa Chỉ Sương ôm lồng ngực gian nan đứng dậy.
Cô ta lạnh lùng nhìn ra phía không xa.
Cách cổng nhà máy bỏ hoang không xa có vài bóng người, trong đó có một người toàn thân đầy máu vừa nhai gì đó vừa đi về phía đám người Hứa Chỉ Sương.
“Các người thật to gan, dám quấy rầy Tu La Vương trong thời gian dùng bữa, đúng là chán sống!”.
Một người đàn ông mắt xanh, tóc vàng cột đuôi ngựa cười nhạt nói.
“Dùng bữa?”.
Hứa Chỉ Sương âm thầm nghiến răng, nói: “Tu La Vương hoành hành ở ngoại vực đã đành, giờ còn dám đến Long Quốc làm tàng? Nếu không bắt các người thì đội Cấm Vệ tôi thật là thất trách! Chúng tôi sẽ không để mặc các người làm càn!”.
“Ha ha ha, thế thì phải xem các cô có thực lực đó hay không!”.
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh cười lớn, vẻ mặt tràn đầy giễu cợt: “Dựa vào đội Cấm Vệ mà cũng dám gây rắc rối cho Tu La Vương? Đúng là nực cười! Nhưng các người đến đây cũng tốt, Tu La Vương nói món ăn chúng tôi chuẩn bị cho hơi cũ, mùi vị không ngon, các người tới tận cửa vừa khéo giải quyết nỗi lo trước mắt của tôi! Ha ha ha…”.
Đội Cấm Vệ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815761/chuong-4984.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.