Ngày hôm sau.
Khách sạn Minh Hoa ở Giang Thành.
Sắc mặt Hứa Chỉ Sương lạnh lùng, vội đẩy cửa bước vào.
Các thành viên đội Cấm Vệ đang uể oải ngồi ở phòng khách thấy thế bèn đứng lên.
“Đội trưởng, tình hình thế nào?”
Một thành viên hỏi.
“Tôi đã phản hồi lên trên rồi, nhưng yêu cầu của bên trên là chúng ta không thể can thiệp vào tất cả hành động của tướng Lâm”.
Hứa Chỉ Sương nghiến răng nói.
“Cái gì?”
“Như thế tên họ Lâm này cứ hở một tí là xen vào kế hoạch của chúng ta, vậy chúng ta làm sao đây?”
“Hôm nay thả vài người, ngày mai thả vài người, còn bắt người này nữa hay không?”
“Giang Thành bị anh ta làm ra thế này, chẳng phải sắp loạn rồi sao?”
“Đúng thế, tôi nghe nói Tu La Vương sắp vào Giang Thành rồi. Nếu lúc đối phó với Tu La Vương mà anh ta cũng xen vào, e là chúng ta xong đời”.
Mọi người oán giận kêu khổ.
“Được rồi, đừng phí lời nữa”.
Hứa Chỉ Sương hừ một tiếng nói: “Chúng ta làm việc của chúng ta, anh ta làm chuyện của anh ta, nếu đến lúc quan trọng thì mặc kệ anh ta, chúng ta cứ tiếp tục làm việc của mình là được”.
“Haizz, người như thế mà cũng có thể làm long soái được, đúng là không biết bên trên nghĩ thế nào nữa”.
“Câm miệng, tốt xấu gì anh ta cũng là long soái, nếu để người khác nghe được mấy lời này, cẩn thận khiến cô sống không yên đâu”.
Hứa Chỉ Sương quát.
Thành viên đó lập tức không nói gì nữa.
“Đội trưởng, vậy giờ chúng ta phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815752/chuong-4975.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.