Lâm Chính tiến lại gần, thấp giọng nói: “Khoảng thời gian trước anh đã chữa khỏi chứng bất lực của anh ta, để cảm ơn anh, anh ta hứa rằng anh có thể sử dụng miễn phí tất cả máy bay của Công ty Hàng không Tường Quang suốt đời. Cho nên anh gọi điện điều động mấy chiếc trực thăng này đến”.
“Vậy à? Thế số hoa này ở đây ra?”
“Số hoa này là do anh trồng đấy”.
“Anh trồng?”
Tô Nhu lộ ra vẻ không thể tin, sau đó nhận ra điều gì, ngây ngốc nói: “Lẽ nào khoảng thời gian anh nói đi công tác này là vì trồng hoa tặng em à?”
Lâm Chính ngơ ngác, không ngờ mạch não Tô Nhu lại như thế, anh cũng không vạch trần, chỉ cười không nói.
“Cái tên ngốc nhà anh”.
'Tô Nhu ôm lấy Lâm Chính, rưng rưng nước mắt, ánh mắt hiện lên vẻ cảm động.
Lâm Chính xoa đầu cô nói: “Được rồi, chúng ta mau vào phòng họp thôi”.
“Em biết r
Tô Nhu lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ đanh lại, lấy lại khí thế nữ vương giới kinh doanh, sau đó đi vào phòng họp cùng Lâm Chính.
Tiểu Thiến ở trước quầy lễ tân thầm nuốt nước bọt, quay lại vị trí của mình.
Cô ta biết lần này công ty sắp có trận động đất lớn
“Khốn nạn!".
Ở phòng tổng thống của khách sạn Minh Châu. Louis đấm vào kính thủy tinh ở phòng tấm.
Kính ở đối diện lập tức vỡ vụn, thậm chí cả bức tường ở phía sau kính cũng nứt ra.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn, không thấy vẻ dịu dàng nào nữa.
Lúc này, một đôi tay thon dài trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815708/chuong-4931.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.