“Lâm Chính? Là anh thật sao? Tôi... tôi không nằm mơ đấy chứ?”.
Ái Nhiễm khó nhọc mở mắt, dè dặt đưa tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt Lâm Chính, nhưng do cơ thể quá yếu ớt, nên không thể nhấc nổi cánh tay.
Lâm Chính bắt lấy tay Ái Nhiễm, áp lên mặt mình, dịu dàng cười nói: “Cô không nằm mợ, là tôi đây! Ái Nhiễm, không sao rồi, tôi đã đến rồi!".
Ái Nhiễm sửng sốt, nước mắt bỗng trào ra. Gô ta không biết mình đã từng chết một lần.
Khi gặp lại Lâm Chính, tâm trạng khó nói thành lời kia bỗng chốc bùng nổ.
'Tê Thủy Tâm rất thức thời lui ra khỏi lầu các.
“Đúng rồi, núi Thiên Thần sao rồi? Lâm Chính, có người tấn công núi Thiên Thần... Tộc nhân của tôi sao rồi? Núi Thiên Thần có còn không?”.
Đúng lúc này, hình như Ái Nhiễm nghĩ ra gì đó, vội vàng hỏi.
Lâm Chính mỉm cười chua chát, xoa đầu cô ta đáp: “Bây giờ chúng ta đang ở núi Thiên Thần, tộc nhân của cô... cũng đều bình an vô sự”.
“Vậy thì tốt... Lâm Chính, tôi đã không phụ sự ủy thác. của anh...”
Ái Nhiễm ngẩng mặt lên cười đáp.
Nhưng Lâm Chính biết đây không phải là điều cô ta muốn nói nhất.
“Ái Nhiễm, tôi nợ cô rất nhiều”.
Sao Lâm Chính có thể không nhìn ra thâm ý trong đôi mắt kia chứ? Anh hít sâu một hơi, nhỏ giọng đáp.
Nhưng Ái Nhiễm lại lắc đầu.
“Từ lâu hai chúng ta đã không nợ nần gì nhau rì Lâm Chính không nói gì.
Khuôn mặt Ái Nhiễm tươi cười, nhỏ giọng nói chuyện với Lâm Chính.
Cô ta bỗng dưng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815671/chuong-4894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.