“Cứ thế rồi đi à?”
Trưởng lão của tiên tộc tỏ ra bất cam: “Giờ là lúc tốt nhất để tiêu diệt Tiên Cốc, tiên chủ tại sao lại không đuổi theo".
“Đồ vô tri này, chủ nhân của Tiên Cốc không phải là người mà chúng ta có thể đối phó được. Nếu mà đánh nhau thật thì sợ rằng mười người chúng ta cũng chưa chắc làm gì được”.
Thượng chủ liếc nhìn trưởng lão và hừ giọng. Thế là bọn họ tái mặt.
“Thật không ngờ đối phương bình thường không lộ mặt mà giờ đã đạt tới cảnh giới như thế. Quả thật đáng sợ. Khoảng cách của Tiên Tộc và Tiên Cốc không hề nhỏ.
Băng chủ cũng cảm thán và tỏ ra lo sợ. Nguyên chủ không nói gì. Đoàn người lắng lặng rút lui. Thiên Huyền
Nhất nhìn Lâm Chính rời đi bằng ánh mắt lạnh như băng.
“Sao Tiên Tộc lại có một người như vậy vậy? Cử người đi điều tra xem rồi về báo cáo cho tôi”.
“Vâng cốc chủ” Trên đường về Tiên Tộc: “Minh chủ, mặc dù anh cứu được Hoa băng chủ nhưng...nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa hoàn thành, vết thương của anh giờ phải làm sao?”
Ngạo Hàn Mai đuổi theo Lâm Chính và hỏi.
“Không vội ,chúng ta tìm thêm thôi”, Lâm Chính cười nói.
“Nhưng đã tìm cả vùng cực hàn rồi mà chỉ có Tiên Cốc mới có loại thuốc mà anh cần. Nếu như không lấy được thì còn biết tìm ở đâu đây?”, Ngạo Hàn Mai ngập ngừng nói.
“Luôn có hi vọng mà”, Lâm Chính nhìn băng chủ, nguên chủ và thượng chủ ở phía trước rồi hét lớn.
“Dừng lại” Đám đông bèn dừng lại nhìn anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815591/chuong-4814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.