Sắc mặt Thái Tử thay đổi, trầm giọng nói: "Anh muốn làm gì? Dừng tay cho tôi
"Sao thế? Anh sợ à?" Lâm Chính bình tĩnh nói. "Sợ ư? Ồ, tôi chưa từng biết sợ là gì!"
Thái Tử híp mắt, mỉm cười: "Tôi không tin anh dám giết tôi! Nếu anh động đến tôi! Động tĩnh ở đây sẽ khiến thị vệ bên ngoài chú ý! Đến lúc đó anh có chắp thêm
cánh cũng không thoát được”.
"Nhưng anh sẽ chết!" "Anh cho rằng tôi sợ chết sao?"
Thái Tử cười ha hả, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng: "Tên kia, tôi cho anh một con đường, anh tự phế bỏ khí tức, như vậy, tôi có thể bỏ qua cho anh tội vô lễ, thả các người đi! Nếu tiếp tục, thì mọi người cùng chết, tôi không sợ đâu! Chết thôi mà! Tôi đã thấy quá nhiều rồi! Ha ha ha ha...”
Lời này vừa nói ra, Đế Nữ lập tức khiếp sợ.
Thấy Thái Tử như vậy, tất nhiên cô ta sẽ tin lời Thái Tử nói.
Loại người điên này, sao lại quan tâm đến cái chết chứ?
"Người đâu!" Lúc này, Thái Tử rống to. Đám người vừa lui ra lại lần nữa lao vào.
Nhìn thấy cảnh này, bọn họ không nói một lời, lao thẳng đến chỗ Lâm Chính và Đế Nữ.
Nhưng mới đi được mấy bước, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, Hồng Mông Long Châm bay ra như sao trời,
đâm vào cơ thể bọn họ.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều đứng im, không thể động đậy.
Sắc mặt Thái Tử lập tức thay đổi, hắn không ngờ Lâm Chính lại lợi hại như vậy.
Đế Nữ cũng trợn mắt cứng họng.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815520/chuong-4743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.