"Bái kiến thái tử điện hạ"
Đế Nữ dường như không lạ gì cảnh tượng này nên cho dù mặt trắng bệch nhưng vẫn không lộ ra biểu cảm gì, chỉ cung kính hành lễ.
"Cẩm Huyền Nữ! Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?"
Thái tử mỉm cười nhìn Đế Nữ, trong ánh mắt là sự thèm khát và vẻ giễu cợt.
Sắc mặt hắn trắng bệch, hốc mắt đen lại như thể một kẻ ăn chơi phóng đãng quá độ, nhưng khí tức thì lại rất mạnh.
"Hồi bẩm thái tử, có lẽ khoảng mười sáu, mười bảy ngày gì đó. Mấy hôm trước Huyền Nữ giúp bệ hạ đi tìm thợ chăm hoa nên đã lỡ mất thời gian".
Đế Nữ nhỏ giọng đáp.
"Thợ chăm hoa?"
Thái tử nhếch mép, hắn vừa tiếp tục điêu khắc đầu người vừa mỉm cười nói: "Có biết kẻ trên tay tôi tại sao lại chết không?”
"Tôi không rõ..."
Đế Nữ thấp giọng đáp.
"Lý do rất đơn giản, kẻ này nói láo, nói rằng tôi muốn tuần tra thiên lao, còn hắn thì lười nhác rời vị trí canh gác! Cho nên tôi chặt đầu hắn, dùng xương sọ của hắn làm đồ trang trí treo trong điện của tôi!"
Thái tử cười đáp.
Đế Nữ không nói một lời.
"Vậy cô thì sao?"
Thái tử nheo mắt lại nhìn Đế Nữ.
"Thái tử điện hạ, tôi không hiểu ý điện hạ..."
"Không hiểu ý tôi sao?"
Thái tử ném cái đầu trên tay sang một bên, sau đó cầm thanh đao đầy máu tươi và thịt nát đi xuống. Thanh đao nhẹ nhàng di chuyển trên gương mặt trắng nõn nà của Đế Nữ. Thái tử cười nói: "Đừng tưởng tôi không biết
cô đang nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815517/chuong-4740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.