Thích Tư Mưu vừa nói, mắt vừa nhìn ra phía sau Thiết Lộng Vũ.
Nhưng nhìn một hồi cũng không nhìn thấy bóng dáng của thần y Lâm, không khỏi sửng sốt.
Thiết Lộng Vũ không nói gì, người ở đằng sau lại tiến tới bắt giữ Thích Tư Mưu.
“Các người làm gì vậy?”.
Thích Thường sốt ruột, lập tức hét lên.
Vệ sĩ trong biệt thự đều xông tới.
“Không biết tự lượng sức!”.
Thiết Lộng Vũ hừ một tiếng, cơ thể chuyển động, giống như sư tử vồ mồi, ba năm lượt đã đánh gục những vệ sĩ đó.
Thích Thường thấy vậy vô cùng kinh ngạc.
“Thiết Lộng Vũ! Ông điên rồi à? Mau bảo người của ông buông tay!".
Thích Tư Mưu giận dữ gào lên: “Tôi là ân nhân cứu mạng của ông! Nếu năm xưa không có tôi, hai anh em ông đã đói chết rồi! Hôm nay ông lại lấy oán báo ân sao? Tên súc sinh lòng lang dạ thú! Mau buông tay rai”.
“Thích Tư Mưu! Tôi thừa nhận năm xưa không có ông thì đã không có hai anh em chúng tôi ngày hôm nay, cho nên hôm nay chúng tôi đến báo đáp! Chúng tôi không phải người vong ân phụ nghĩa! Thích Tư Mưu, nếu ông không muốn nhà họ Thích gặp nạn diệt vong thì hãy đi theo tôi! Tôi sẽ cố gắng giữ mạng cho ông!”.
Thiết Lộng Vũ lạnh lùng nói.
“Ông muốn dẫn tôi đi đâu?”.
Thích Tư Mưu trợn to mắt hỏi.
“Đi gặp thần y Lâm!".
“Cái gì? Ông... Ông muốn giao tôi cho thần y Lâm?”.
“Thích Tư Mưu! Ông còn chưa nhìn nhận rõ tình hình sao?".
Thiết Lộng Vũ đến gần hơn, lạnh lùng nói: “Thực lực và sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815508/chuong-4731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.