Rõ ràng là Hoa Vi Vi đã cởi mở hơn trước đây rất nhiều. Lúc Lâm Chính đi xuống lầu thì cô ta đang ngồi nghịch một con mèo hoang ở bồn hoa. Rất nhiều người qua đường thấy cô gái ăn mặt như tiên nhân đang nghịch mèo bèn nhìn bằng ánh mắt ngây ngất.
“Thích thì nhận nuôi thôi, dù sao nó cũng vô chủ mà”, Lâm Chính bước tới, cười nói.
Hoa Vi Vi giật mình, vội vàng đứng dậy: “Tham kiến minh chủ”.
“Đừng khách sáo như vậy. Ở đây là Giang Thành, gọi tôi thần y Lâm là được. Cứ minh chủ như thế nghe kỳ lạ lắm", Lâm Chính cười nói
“Vâng minh chủ”, Hoa Vi Vi gật đầu, vẫn giữ dáng vẻ hành lễ.
Lâm Chính lắc đầu: “Từ Thiên, tối nay nhờ ông sắp xếp tiệc rượu để tôi tiếp đãi Hoa băng chủ”.
“Vâng chủ tịch”, Từ Thiên gật đầu, lập tức chạy đi sắp xếp.
“Minh chủ khách sáo quá”.
Hoa Vi Vi mỉm cười. Cô ta nhìn cảnh tượng xung quanh bèn hỏi; “Từ nhỏ tới lớn tôi hầu như chưa bao giờ rời khỏi vực Diệt VOng, đây là lần đầu tiên tới Long Quốc. Trên đường đi tôi được tiếp xúc rất nhiều thứ, không ngờ thế giới ngoài kia cũng bình an như thế không chém giết, mai phục như trong vực Diệt Vong...Nếu có thể sống yên bình ở đây thì thật hạnh phúc”.
“Hoa Vi Vi còn trẻ mà đã có cảm giác như vậy thì không hay. Mặc dù vực Diệt Vong hỗn loạn nhưng hiện †ại liên minh Thanh Huyền cũng đã ổn định lại rồi. Còn nếu không ổn nữa thì cô có thể chuyển tới Giang Thành sống, tôi sẽ tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815504/chuong-4727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.