“Cô nói gì cơ?”
Ngạo Hỏa Vân cảm thấy khó tin, kinh ngạc nhìn về phía Ngạo Hàn Mai.
Ngay cả những người sống sót còn lại của tộc Diệp. Mạch cũng cảm thấy khó tin.
“Cô chủ, cô đang làm gì vậy? Mấy kẻ khốn nạn của tộc Sương Mạch này không đáng được tha thứ!”
“Bọn họ đã giết không biết bao nhiêu anh em ruột thịt của chúng ta rồi, ngay cả tộc trưởng cũng đã chết dưới tay bọn họ, sao chúng ta có thể bỏ qua cho bọn họ chứ?”
“Đúng đó cô chủ, còn cả những người của thế gia nữa, họ thậm chí còn muốn đưa chúng ta đến phòng thuốc! Bọn cầm thú này không đáng được đồng cảm, cần phải nhanh chóng loại bỏ!”
Mọi người lần lượt lên tiếng, khuyên nhủ không. ngừng.
Ngạo Hàn Mai hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Sao tôi lại không biết đạo lý này chứ? Nhưng tôi muốn trở thành gia chủ mới của thế gia Ngạo Tuyết, không nên có lòng dạ hẹp hòi, so đo tính toán những ân oán đã qua, nếu không, làm sao mọi người sẽ phục tùng tôi đây?”
“Chuyện này...”
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không biết nên nói gì.
“Ngạo Hỏa Vân, Ngạo Ly Phượng, nếu bây giờ mấy người tự nguyện đầu hàng, tôi sẽ không tính toán những chuyện trước kia nữa! Còn nếu không chịu đầu hàng, mấy người có thể ra tay, nhưng kết cục như thế nào thì hẳn là mấy người đã biết rõ rồi, tự lựa chọn đi!”
Ngạo Hỏa Vân và đám người Ngạo Ly Phượng nhìn nhau, im lặng một lúc, cuối cùng rối rít buông bỏ vũ khí trong tay, quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815454/chuong-4677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.