Bên trong phòng khách.
Một người của tộc Sương Mạch đang gỡ những chiếc châm bạc trên người Ngạo Hỏa Vân xuống.
, “Cậu Hỏa Vân, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?" Người đó mỉm cười nói. "Tốt hơn rất nhiều”.
Ngạo Hỏa Vân thúc giục kình khí, yên lặng chốc lát, khàn giọng nói: "Người của chúng ta đã trở về chưa?"
Người đó sợ run lên, lắc đầu. "Không có tin tức gì cả...”
"Chết rồi hả?"
“Ngay cả xác cũng không tìm thấy, không rõ sống chết”.
Ánh mắt Ngạo Hỏa Vân trở nên nghiêm trọng, nhìn ra ngoài cửa, thấp giọng nói: "Động tĩnh trên Hàn Sơn đột nhiên biến mất, không biết hung thú bây giờ thế nào, có phải đã rời đi rồi hay không...”
"Thế gia đã phái người đi điều tra, nhưng cậu chủ, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu”.
"Chuyện gì?"
"Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai... đã quay lại”. Người đó ngập ngừng nói.
Ngạo Hỏa Vân đột nhiên quay đầu, mở to mắt nhìn chăm chằm người đó.
“Trở về lúc nào?” "Một tiếng trước!" “Bọn họ có nói gì không?”
"Không nói gì cả, khi gặp thế gia đại nhân, bọn họ nói đã gặp phải hung thú, may mắn thoát chết trong gang tấc, nhìn dáng vẻ bọn họ, đúng là bị thương rất nặng”.
Người đó dè dặt nói: “Cậu Hỏa Vân, cậu nói xem, có phải người của chúng ta không tìm được bọn họ, ngược. lại đã đi nhầm vào nơi hung thú ở, cho nên bị hung thú kia..."
"Không thể nào!"
Ngạo Hỏa Vân khẽ quát, lập tức phủ nhận suy đoán của người đó.
"Người của chúng ta không phải kẻ ngu, sao có thể liều mạng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815419/chuong-4642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.