Lâm Chính lạnh lùng nhìn xung quanh.
Mới nhận ra xung quanh Băng Điểu có không ít người, ngay cả Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai rời đi trước đó cũng ở đây.
Nhưng tình trạng của hai người họ quả thật cực kỳ thảm.
“Cậu... cậu là ai?” Ông lão lùi về sau hai bước, trầm giọng nói. “Ông là ai?”
Lâm Chính nhảy xuống từ trên người Băng Điểu, lướt mắt nhìn mọi người hỏi.
Mấy người này chưa từng gặp Lâm Chính, dĩ nhiên không biết thân phận của anh.
Nhưng Ngạo Vi Âm bên kia vội nói: “Lâm minh chủ, mấy người này là cao thủ tộc Sương Mạch, họ có ý giết bọn tôi diệt khẩu, mau đi đi”.
“Gì cơ? Cậu ta là Lâm Chính của Diệp Mạch?”
Ông lão cực kỳ ngạc nhiên.
“Đại nhân, lẽ nào là cậu ta giết hung vật này sao?”
Người bên cạnh cảm thấy tê da đầu, run rẩy hỏi.
Vẻ mặt ông lão trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chăm Lâm Chính, nhưng đã đến nước này, họ nào còn cơ hội chạy? “Giết!"
Ông lão hét lên, sau đó lao đến chỗ Lâm Chính.
Ông ta không biết rốt cuộc Lâm Chính mạnh thế nào, phải thử mới biết.
'Thế nhưng ông lão vừa xông đến, chỉ thấy Lâm Chính giơ tay lên.
Vèo!
Một cơn gió mạnh ập đến, trong cơn gió còn ngưng tụ hàng trăm lưỡi đao băng tàn nhãn tấn công ông lão.
Ông lão cả kinh, vội dừng bước giơ kiếm lên.
Keng! Keng! Keng...
Những lưỡi đao băng đáng sợ đã bị băng kiếm trong tay ông ta cắt đứt, nhưng chúng quá nhiều, ngay cả khi tốc độ vung kiếm của ông lão đã đạt đến cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815416/chuong-4639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.