Ngạo Hàn Mai và Ngạo Vi Âm còn đang ở dưới chân núi đồng loạt nhìn lên núi.
“Chị, có chuyện gì vậy? Sao tiếng kêu của hung thú đó lại khác rồi?”.
Ngạo Hàn Mai nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.
“Chị cũng không biết, nghe tiếng nó hình như rất đau đớn..”.
Ngạo Vi Âm nhỏ giọng đáp. “Chúng ta có cần lên đó nữa không?”.
“Không thể lên đó nữa, nếu lên nữa thì sẽ vào trong lãnh thổ của nó. Độ cảm tri của con vật đó rất mạnh, một khi bị nó phát hịện, chúng ta chắc chắn không còn đường sống!".
“Nhưng... ở nơi thế này cũng không an toàn, quá gần nó rồ
“Bây giờ chỉ có thể xem vận may”.
Ngạo Vi Âm hít sâu một hơi, quay người nhìn ra bên ngài.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, cô ta đã thay đổi chủ ý.
Đám người của tộc Sương Mạch đang cưỡi ngựa về phía này.
Dường như đã biết vị trí của bọn họ.
Ngạo Vi Âm biến sắc, nghĩ tới gì đó, lập tức ngẩng đầu lên.
Lúc này mới phát hiện trên đỉnh đầu của hai người có một con chim giống chim ưng toàn thân trắng như tuyết đang lượn vòng.
“Quên mất chuyện này! Tộc Sương Mạch nuôi chim ưng tuyết, có thể dễ dàng tìm được vị trí của chúng ta, chúng ta bại lộ rồi!".
Ngạo Vi Âm nói.
“Cái gì? Bọn họ dùng tới cả chim ưng tuyết?”.
Ngạo Hàn Mai siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập lửa giận: “Vậy là chúng ta không thể thoát được rồi. Chị, chỉ có thể liều mạng với bọn họ thôi!”.
“Không vội, chúng ta lên núi!”.
“Lên núi?”.
“Nếu vào trong phạm vi cảm tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815412/chuong-4635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.