Thành viên của gia tộc Ngạo Tuyết di tản khỏi Hàn Sơn đã tập trung tại cổng thành.
Lúc này, mặt đất vẫn đang rung chuyển.
Nỗi sợ hãi hiện diện trên khuôn mặt của toàn bộ người trong thành.
Ngày càng nhiều thành viên của gia tộc Ngạo Tuyết chạy ra ngoài cổng thành.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Chuyện gì đã xảy ra với ngọn núi băng đó?” "Có phải động đất không?”
"Không giống..."
Mọi người xì xầm bàn tán.
Cùng lúc đó, cao thủ từ các tộc và người từ các thế gia cũng lao tới cổng thành.
"Mọi người không sao chứ?"
Ngạo Ly Phượng cưỡi một con ngựa cao lớn lao ra khỏi thành, nhìn đám người của thế gia Ngạo Tuyết rồi hét lớn.
"Hồi bẩm đại nhân, chúng tôi không sao!"
Mọi người thi nhau đáp.
"Chuyện quái gì đã xảy ra ở đó vậy?"
Ngạo Ly Phượng nhìn về phía ngọn núi băng và lạnh lùng hỏi.
Nhưng không ai biết nên mọi người đều lắc đầu.
"Chúng tôi cũng không rõ, khi còn ở Hàn Sơn, chúng tôi đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển nên vội
vàng rời đi."
"Đại nhân, hình như tôi đã nhìn thấy một con chim lớn giống như phượng hoàng, vô cùng đáng sợ".
"Tôi cũng thấy!" “Có phải ở phía Tây ngọn núi không?”
"Đúng đúng đúng, nó ở ngay phía Tây ngọn núi... thật đáng sợi"
Mọi người đang xôn xao bàn tán. "Con chim lớn?"
Ngạo Ly Phượng cau mày, suy nghĩ một chút: "Con chim đó lớn đến mức nào?"
"Khi sải cánh của nó giương ra có thể che phủ mây và mặt trời, có lẽ phải dài hơn trăm thước!"
"Trên đỉnh núi này quả thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815408/chuong-4631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.