“Các vị tới Lôi Trạch Thiên Các, mời ngồi”, Hạo Thiên nói.
“Không cần đâu”, Ngạo Thiên Sương phất tay, liếc nhìn đám đông
*W¡ nào là Lâm minh chủ?”, Ngạo Thiên Sương không bưồn nhìn Ngạo Hàn Mai dù chỉ một lần.
“Là tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đi cùng tôi một chuyến”, Ngạo Thiên Sương nói tiếp.
“Đi đâu”
“Tới thế gia Ngạo Tuyết”.
“Làm gì?”
“Đừng hỏi nhiều, chỉ cần đi cùng tôi là được. Ngựa đã chuẩn bị ở bên ngoài rồi”, Ngạo Thiên Sương thản nhiên nói rồi đi ra ngoài cửa. Nhưng khi thấy Lâm Chính không đả động gì thì anh ta chau mày: “Tôi nói anh không hiểu à?”
“Không phải, chỉ là tôi không đồng ý thôi”.
“Anh...từ chối tôi sao?”, Ngạo Thiên Sương liếc nhìn.
“Vô duyên vô cớ tại sao tôi phải theo anh tới thế gia Ngạo Tuyết?”
“Anh không có quyền từ chối. Lâm minh chủ, trong mắt tôi liên minh Thanh Huyền chẳng là gì, tôi muốn tiêu diệt thì dễ như trở bàn tay thôi”.
Ngạo Thiên Sương nói tiếp: “Nếu như không phải có Thiên Hạo đại nhân ở đây thì tôi đã không tốn lời rồi. Tôi nói với anh là đã nể anh lắm rồi. Đừng không biết điều như thế. Đi cùng tôi, nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân tay của anh và đưa anh đi đấy”.
Giọng nói của anh ta vô cùng ngạo mạn, nhưng anh †a có đủ tư cách làm như thế. Thực lực của anh ta cao hơn của Ngạo Hàn Mai. So với Lâm Chính thì cũng không kém bao nhiêu, đương nhiên, điều kiện là Lâm Chính không sử dụng toàn bộ sức lực.
“Ngạo Thiên Sương, anh đừng quá đáng quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815383/chuong-4606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.