Nhìn không được! Ngửi không được!
Hỏi cũng không được!
Bây giờ chỉ có thể dựa vào bắt mạch!
“Nhưng cách tấm bình phong làm sao mà bắt mạch được? Không thể bắt mạch qua dây chứ? Như thế sẽ có chênh lệch”.
Có người kể khổ.
Không ai ngờ được chuyện này lại nan giải đến thế.
“Không cần bắt mạch qua dây, che mắt tôi lại là được”.
Cổ Chung Minh nói.
“Ông Cổ ý hay, chúng tôi cũng có ý này”.
Dương Như Long gật đầu, sau đó nháy mắt ra hiệu với người giúp việc bên cạnh, cô ta lập tức lấy một tấm vải đen ra, che mắt Cổ Chung Minh lại, sau đó cẩn thận dẫn ông ta ra sau tấm bình phong, để ông ta bắt mạch cho mẹ của Dương Như Long.
Thế nhưng một lát sau, Cổ Chung Minh run giọng nói.
“Chuyện... chuyện này không thể nào”.
Mọi người căng thẳng, đều trợn to mắt nhìn Cổ Chung Minh.
“Ông Cổ, xảy ra chuyện gì thế?” “Hiện giờ người bệnh thế nào?” “Ông Cổ, có thể chữa được không?” Mọi người gấp gáp hỏi.
Thế nhưng... Cổ Chung Minh không nói gì, mà được người khác dìu quay lại chỗ cũ.
Cả người ông ta run rẩy, chậm rãi tháo tấm vải đen trên mắt xuống, gương mặt nhăn nheo hiện lên vẻ khó tin.
“Ông Cổ, rốt cuộc là thế nào?”
Thượng Quan Linh hỏi.
Cổ Chung Minh im lặng một lúc lâu rồi mới khàn giọng nói: “Bà ta... không có mạch tượng”.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người im phăng phắc.
“Không... không có mạch tượng? Không thể nào! Trừ khi bà ta là người chết, nếu không sao lại không có mạch tượng?”
Lý Vinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815309/chuong-4532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.