Sáng sớm hôm sau. Đình viện nhà họ Lương.
“Mẹ nuôi, con phải về Giang Thành rồi, lần sau sẽ đến thăm mẹ”.
Lâm Chính đặt lên bàn một ít thuốc viên mà anh cố ý mang đến, anh cười thản nhiên: “Thuốc này cách ba ngày mẹ uống một lần, có thể giúp mẹ khỏe mạnh, tăng cao tuổi thợ”.
“Con ơi, con có lòng rồi, mẹ không cần sống lâu, mẹ chỉ hy vọng con có thể bình an, vui vui vẻ vẻ, như vậy là đủ rồi”.
Lương Thu Yến nở nụ cười hiền lành, bà ấy đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vã lấy một chiếc áo khoác mới tỉnh từ
trong tủ đồ, đưa cho Lâm Chính.
“Đây là mẹ làm cho con, con mặc vào đi, về Giang Thành phải sống tốt nhé, có thời gian thì gọi điện cho.
mẹ”. Lương Thu Yến vui vẻ nói.
Lâm Chính sờ áo khoác trên người, cảm nhận được từng đường kim mũi chỉ, trong lòng dạt dào ấm áp.
“Mẹ, mẹ chủ ý giữ gìn sức khỏe...”
“Đi đi”.
Lương Thu Yến cười bảo.
Lâm Chính gật đầu, nói với Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp đứng bên cạnh: “Hai em phải chăm sóc tốt cho mẹ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh”.
“Em biết rồi, anh”.
Lương Huyền Mi nói.
“Anh, em theo anh đến Giang Thành có được không?”
Lương Huyền Mi lau mắt, lưu luyến không rời, nói.
“Đợi em tốt nghiệp rồi thì tới Giang Thành tìm anh, đương nhiên, nếu rảnh em cũng có thể đến, đi máy bay chỉ mất có hai tiếng, rất tiện lợi”.
Lâm Chính sờ đầu cô ta, nói.
“Được thôi”.
Lương Tiểu Điệp chu miệng.
Lâm Chính đi khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815291/chuong-4514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.